-Viễn Phương-
C
ó một vầng dương thao thức cả cuộc đời vẫn canh cánh, trăn
trở bên mình hai chữ “Đất nước”, có cái chết đã hóa thành bất tử
trong sâu thẳm mỗi con tim:
“Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt trời tuôn mưa…”
Người đã ra đi mãi mãi để lại bao niềm tiếc nuối cho dân tộc Việt
Nam, trong cơn sụt sùi dầm dề chảy, trong dòng nước mắt nơi
nhau lăn tròn cả cuộc đời. Để rồi bằng tất cả lòng thành kính vô
bờ, trong niềm xúc động thiêng liêng ấy, Viễn Phương đã cho ra
đời bài thơ “Viếng lăng Bác”. Bài thơ giống như một nén nhang
dâng lên Bác với một trái tim của người con miền Nam đong đầy
nỗi thổn thức, nhớ mong dạt dào.